Xóm trọ cuộc đời

Thứ tư - 28/09/2011 21:36

Xóm trọ cuộc đời

Cái xóm trọ chẳng khác gì những xóm trọ khác mà tôi biết, chỉ có điều nơi đây có người tôi yêu thương đang phải vật lộn với cuộc sống...

Mặt trời lên dần qua khung cửa sổ mang những tia nắng đầu tiên thúc giục tôi đi về phía nó. Một đêm trằn trọc với kí ức, kỉ niệm và nỗi nhớ...lạ thay tinh thần hưng phấn một cách lạ kì, tôi chồm dậy vơ lấy ba lô hành lý đã chuẩn bị sẵn rồi đi ra lộ đón xe đi lên với em, với tình yêu của tôi.

Ngã ba hôm nay hình như có vẻ đông hơn, tấp nập hơn ngày thường, có lẽ do ít khi đi xa và thờ ơ với cảnh này. Hơn 1 tiếng đồng hồ chiếc xe Bắc - Nam cũng xuất hiện, tiếng chú phụ xe khàn khàn... Đi đâu...đi đâu..Sài Gòn hả? Có đi Tuy Hòa không...bao nhiêu?

Hóa ra xe bắc - nam cũng có xe chở tuyến đường không dài lắm như tôi, mừng thiệt. Chặng đường dài gần 300 cây số với những phong cảnh hai bên đường cứ vùn vụt trôi qua. Bước xuống ngã ba thấy ngay chiếc xe của chặng kế tiếp đi Phú Bổn khiến tôi mừng rỡ vội chạy theo và leo vội lên.

Chiều Krongpa nắng vẫn còn gay gắt như giữa trưa khiến mồ hôi đầm đìa và đôi chân tê cứng, xe dừng ngay nhà khách nơi em chỉ chỗ và đón tôi. Khuôn mặt em đỏ ửng trong nắng bên chiếc xe máy, nhìn thấy nhau chúng tôi mừng rỡ vô cùng, cái nắng chợt dịu đi bất ngờ.

Anh có mệt không...đưa hành lý em xách cho! Tiếng em dịu dàng xua đi cái mệt mỏi trong cơ thể vốn èo uột của tôi. Chọn một phòng tầng 1 theo yêu cầu, tôi ghì lấy em, ghì lấy thiên thần của tôi cho thỏa nỗi nhớ nhung xa cách, nụ hôn chỉ có 2 người như lần đầu chúng tôi gặp nhau, khiến cơ thể tôi rơi vào trạng thái lâng lâng như người mất trọng lượng...

Tắm rửa và thay đồ tôi theo em về xóm trọ.

Xóm nằm ngay giữa con dốc của một con đường cấp huyện dở dang, tôi bồi hồi ngắm nơi em ở, nơi mà tôi đã quyết tâm dù xa mấy cũng phải lên với em! Căn phòng nhỏ chật chội với những đồ đạc của một gia đình tạm bợ nhưng ngăn nắp bởi bàn tay của em.

Cuộc sống giáo viên vùng cao là vậy sao? Với đồng lương ít ỏi vừa thuê nhà vừa đi dạy với bao nhiêu chi phí khác cho một cuộc sống đã khiến tôi rơm rớm nước mắt, lén ra ngoài giả vờ cởi đôi tất, tôi lau vội những dòng nước mắt cứ chực tuôn.

Em hồn nhiên và vui lắm khi gặp được tôi, mà quên đi những nhọc nhằn ngày thường, tất bật cho bữa cơm chiều cho tôi và các bạn đồng nghiệp đến để chung vui cùng tôi, cùng em.

Ngồi bên em ấm cúng xiết bao, bữa ăn rôm rả bên những người bạn mới gặp lần đầu cùng với những ly rượu khiến tôi chếch choáng... Cuộc sống cho những người lái đò chở chữ ngút ngát nơi thượng nguồn này sao mà thanh cao đến vậy, những con chữ được gùi đến cho các em đồng bào dân tộc thiểu số thật gian nan.

"Ôi anh không biết đấy thôi, mùa mưa lũ nước ngập nửa bánh xe tụi em cũng phải ráng qua để khỏi bỏ tiết, nước sông Ba cứ đỏ ngầu phù sa cuồn cuộn chảy xiết, con đò tạm của dân thì mong manh nhưng chúng em vẫn phải qua sông bằng được, khi nghĩ đến các em học sinh đợi mình anh ạ" - Phi một thầy giáo trẻ hồn nhiên tâm sự.

Tiếng của Thanh chen vào, "chỉ khi nước quá lớn chúng em mới đành chịu vì không thể nào qua được...mà em nói thiệt vất vả mấy cũng chịu được, nhưng với đồng lương ít ỏi mà mỗi ngày đi dạy mất 10.000 tiền đò cũng xót xa lắm anh ơi!"

Những lời tâm sự như kim đâm vào tôi, vào cái cơ chế của nền giáo dục khiến tôi chỉ biết làm thinh trước những khuôn mặt đầy vô tư và yêu nghề của các bạn, của em...

Tiệc rồi cũng tan, dọn dẹp xong em đưa tôi về nhà khách...màn đêm buông xuống khiến không khí của thị trấn miền núi mang một sắc thái kì lạ khiến cho tôi rung động và cảm xúc nhiều hơn bất cứ lúc nào bên em. Em nằm yên lặng, ghì chặt lấy tôi trong đêm tĩnh lặng, hơi ấm của em, tình yêu của em đang từ từ đốt cháy tôi trong yêu thương.

Một đêm trôi nhanh như con nước sông Ba mùa lũ lớn, bình minh đang len lỏi chiếu những tia sáng đầu tiên trên khuôn mặt ngời lên vì hạnh phúc của em, của tôi.

Con đường đến trường gập ghềnh và nhỏ xíu chẳng khác các con đường mòn trên dãy Trường Sơn đưa tôi và em tới bến đò. Nước sông mùa này đẹp và lặng như là để chào đón tôi, những tia nắng ban mai long lanh, nhảy nhót trên mặt sông thật đẹp thật hữu tình. Con đò cứ tròng trành rẽ sóng đưa chúng tôi qua bên ấy, nơi em đã gửi cả tuổi trẻ với những ước mơ và hoài bão...bên con đường liên xã những căn nhà sàn đơn sơ với những rẫy mỳ của đồng bào nằm rải rác, cảnh nghèo của người dân nơi đây bật lên trong vẻ hoang sơ và tĩnh lặng, chắc mọi người đã lên rẫy từ lúc mặt trời còn chưa lên rồi - Tôi thầm nghĩ.

Em vẫn vậy, cứ líu lo với những thuyết minh về cuộc sống và con người nơi đây mà không để ý đến tâm trạng của tôi...

Anh à! Anh có thấy không ở đây cũng có hương vị của Hà Nội mà anh yêu quý bởi những hàng hoa sữa trường em trồng đấy.

Con suối này hồi mới lên vào mùa cạn bọn em thường ra đây đào hố lấy nước ăn và tắm giặt...

Tôi nghe em nói và cố hình dung ra sức trẻ của em ngày đầu bỡ ngỡ đặt chân đến vùng đất này. Con suối trơ đáy cát và sạn, nước thì chỉ có những lạch nhỏ dưới lòng suối thành những vệt ngoằn ngèo như những vết xước cuộc đời đang cố hằn sâu lên những số phận của đất và người nơi đây.

Thương em quá, rồi bỗng nhiên không kìm nén được tôi ghì lấy em mà hôn như muốn dành lấy, muốn chia sẻ cùng em những vất vả. Em vẫn vậy hai má đỏ bừng và cười tươi như đóa hoa rừng nở rộ...

Đường về chợt nặng hơn lúc đi nhiều lần bởi tâm trạng của tôi, im lặng cố điều khiển chiếc xe máy qua những ổ, hố trên mặt đường. Lúc này chỉ có tình yêu tôi dành cho em dâng cao như mặt trời đang lên phía dãy núi trước mặt.

Lại một đêm lặng lẽ qua bên những yêu thương ngập tràn, tuy không nói nhưng cả hai đều cảm nhận thời gian dành cho nhau không còn nhiều, bao nhiêu yêu thương và nỗi nhớ kìm nén chợt bung tỏa khi được bên nhau...

Chuyến xe trưa nay chợt đến như xé tan sự bình yên của tôi và em, nụ hôn và ánh mắt lưu luyến, bịn rịn khiến tôi chỉ muốn nhảy ra khỏi xe, muốn ở lại cùng em để sẻ chia và cùng nhau gánh vác những cực nhọc nơi đây....Nhoài ra phía ngoài cửa kính xe tôi nhìn em nép bên hàng hiên với đôi mắt đen huyền dõi theo làn khói xe mỗi ngày một loãng dần...

Hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi như gửi trọn nơi này cho em, dẫu đời người như một xóm trọ biết bao nhiêu lượt đi, về và ly biệt. Riêng tôi, tôi sẽ trọn cho mình bằng cách ở trọ mãi trong tình yêu và cuộc đời em, lắc lư theo nhịp xóc của xe tôi chợt thốt lên..."Phương ơi, tình yêu của anh ơi...anh mãi dành trọn tình yêu cho em. Hãy chờ anh nhé, nhất định anh sẽ quay lại cùng em!"

Đinh Hồng

Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu

Nguồn tin: vnexpress.net

 Tags: đời, trọ, xóm, cuộc

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Giới thiệu về NukeViet CMS

CMS là gì? CMS là từ viết tắt từ Content Management System. Theo wikipedia Định nghĩa. Hệ quản trị nội dung, cũng được gọi là hệ thống quản lý nội dung hay CMS (từ Content Management System của tiếng Anh) là phần mềm để tổ chức và tạo môi trường cộng tác thuận lợi nhằm mục đích xây dựng một hệ...

Thăm dò ý kiến

Bạn biết gì về NukeViet 4?

Thống kê truy cập
  • Đang truy cập114
  • Máy chủ tìm kiếm4
  • Khách viếng thăm110
  • Hôm nay33,152
  • Tháng hiện tại151,971
  • Tổng lượt truy cập98,352,288
Left-column advertisement
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây