Diều quê

Thứ bảy - 05/11/2011 02:40

Diều quê

Mỗi lần đi qua cái sân cỏ rộng rợp một góc trời diều ấy, nó cố đi thật chậm, say mê ngắm nhìn những cánh diều. Lòng nó lại bắt đầu quay quắt nhớ quê.

Hai cha con ở trọ trong cái phòng bé tí, họ chỉ gặp nhau một lát vào buổi sáng, ăn vội chiếc bánh mì rồi mỗi người một nẻo. Người cha làm thợ xây đi làm từ tờ mờ sáng, trở về khi con đã say giấc. Còn cậu bé hàng ngày đẩy chiếc xe đạp đi bán dạo khắp nơi với đủ thứ hàng, nào chong chóng, nào bóng bay và linh tinh những thứ đồ chơi trẻ con khác, dường như che lấp cả thân hình nhỏ bé của nó.

 

Bữa ấy, nó hớn hở vì xin được của bà nhặt ve chai một cuộn dây cước và nửa hộp keo người ta bỏ lại. Buổi trưa nó tạt về phòng, không ngồi tranh thủ đếm tiền như mọi khi mà hí hoáy làm diều. Xong xuôi nó cầm diều chạy một vòng quanh phòng, thích thú cười. Con diều có ba đuôi, đầu hình trăng khuyết, nhỏ nhắn với chiếc áo trắng làm từ giấy vở học trò. Vừa ra tới sân cỏ diều của nó đã hớp gió no căng, rướn mình một cái lên tận cao xanh, chạm vào những áng mây. Nó nghĩ lũ thằng Cò, thằng Cốc ở quê có lẽ cũng nhìn thấy diều của nó và vui hẳn với ý nghĩ đó.

 

 

 

Lạc giữa đám diều sặc sỡ nào diều cá, diều rồng, diều bướm…đủ sắc màu xanh, đỏ, cánh diều quê vẫn mong manh, thân thuộc, dập dờn, no nê gió, no nê nắng trời, no nê cả những nụ cười trong trẻo như ngày nào.

 

Bỗng trong đám trẻ thả diều gần đó, một bé gái ngạc nhiên hỏi:

 

- Diều gì mà lạ thế nhỉ?

 

Đứa trẻ trai nhỉnh hơn chút xíu nhanh nhẩu trả lời:

 

- Diều nhà quê đó!

 

Rồi cả bọn cười phá lên. Một chuỗi lời mỉa mai tiếp tục vang lên từ phía ấy.

 

- Diều nhà quê! Diều nhà quê!

 

Dường như chẳng hề để ý, nó vẫn say sưa chỉnh cho con diều không bị liệng.

 

Một cụ già tóc đã bạc, chòm râu dài cũng bạc trắng. Hình như là ông của tụi trẻ, thấy vậy liền nói:

 

- Cánh diều nhỏ bé thế nhưng nó chứa đựng cả hồn quê đấy các cháu ạ!

 

Mấy đứa nhỏ ngơ ngẩn không hiểu gì cả nhưng thấy ông mình ngắm cánh diều một cách trìu mến và chăm chú, chúng ngừng bặt tiếng cười giễu cợt.

 

- Ngày xưa, ông vừa cưỡi trâu vừa thả diều. Không có giấy làm diều, có lần liều dỡ cả giấy khen để làm đuôi diều cho dài, bị cha mẹ đánh cho một trận nên thân.

 

Lát sau, một đứa nhỏ đến gần cậu bé năn nỉ:

 

- Em đổi diều rồng này lấy diều của anh được không? Ông em rất thích nó!

 

Nó lắc đầu rồi chạy đến lễ phép nói:

 

- Ông giữ dùm cháu con diều này nhé!

 

Ông cụ chưa kịp nói gì, nó đã đặt vào tay ông rồi vội vã chạy đi, dựng lại chiếc xe bên đường và tiếp tục đi bán hàng cho kịp vào lúc trời tối. Giọng nó lảnh lót:

 

- Ai mua chong chóng, bóng bay nào!

 

Tiếng rao nhỏ dần trong tiếng ồn của phố.

 

Ông cụ chiều nào cũng ra đây thả diều. Ánh mắt ông hết nhìn cánh diều mừng vui khi gặp gió, lại nhìn dòng người tấp nập ngược xuôi tìm kiếm cậu bé hôm trước rồi thở dài. Đứa cháu gái nắm lấy tay ông thầm thì:

 

- Ông ơi! Ông đừng buồn, dù ở đâu anh ấy cũng nhìn thấy cánh diều của mình, nó bay cao thế kia mà!

 

Cô bé vừa nói vừa chỉ tay về nơi ráng chiều đỏ quạch có những cánh chim đang chao lượn. Chòm râu trắng của ông bay bay. Ông cụ xoa đầu đứa cháu gái rồi mỉm cười.

 

Xuyến Chi – Khánh Hồng

Nguồn tin: http://dantri.com.vn

 Tags: quê, diều

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

Giấy phép sử dụng NukeViet

Bản dịch tiếng Việt của Giấy phép Công cộng GNU Người dịch&nbsp;Đặng Minh Tuấn <dangtuan@vietkey.net> Đây là bản dịch tiếng Việt không chính thức của Giấy phép Công cộng GNU. Bản dịch này không phải do Tổ chức Phần mềm Tự do ấn hành, và nó không quy định về mặt pháp lý các điều khoản cho các...

Thăm dò ý kiến

Lợi ích của phần mềm nguồn mở là gì?

Thống kê truy cập
  • Đang truy cập36
  • Máy chủ tìm kiếm5
  • Khách viếng thăm31
  • Hôm nay19,886
  • Tháng hiện tại579,724
  • Tổng lượt truy cập99,529,899
Left-column advertisement
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây