Ký ức ngày bão

Thứ bảy - 01/10/2011 05:12

Ký ức ngày bão

Nếu cuộc sống cứ xoay vòng trong những ngày bình thường nắng chỉ đủ chói chang và mưa chỉ đủ ướt áo thì chắc chắn con đã không có những giây phút nhớ nhung đến thế.
 


Chiều qua, radio báo cơn bão lớn. Con nghe ngoài cửa phòng trọ gió xào xạc đập cành vào cửa, chợt thấy buồn và nhớ. Bỗng nhiên con thèm được lẽo  đẽo mặc áo mưa theo bố khắp các con kênh để bắt cá rô về nấu canh cùng mẹ. Mẹ sẽ  chọn cho con một mảnh áo mưa lành lặn nhất, buộc nút trùm kín đầu còn ba sẽ cõng con trên đường đến đê. Lúc ấy em gái cứ vùng vẫy khóc lóc đòi theo bố con mình đi bắt cá. Mẹ dỗ dành mãi cùng không thôi.

 

Có những đoạn đường trơn, bố “vồ ếch” những vẫn cố giữ con trên lưng để con khỏi bẩn. Ngồi trên con cứ mải nhìn đôi bàn chân bố mà chẳng thèm để ý cá rô.  Đôi bàn chân của bố thật là to, các ngón xương xương và dài. Con đã không hiểu được những cái ngón chân cứ bấm chặt xuống đất đến mức nhiều khi đỏ tấy lên. Bố bảo:

 

- Con có muốn đi thử không?

 

Vậy là con nhảy tót xuống đường đất, đôi bàn chân nhỏ xíu cứ mò mẫm bám vào bùn đất cho đến khi quá mỏi, buông ra thì ngã tới tấp. Vậy là cả buổi hôm ấy, bố dành thời gian để dạy con gái đi trên bùn đất. Khi về thì không có con cá nào, mẹ thở dài:

 

- Cả buồi sáng mà không được con cá nào...

 

Buồi trưa hôm ấy, cả nhà đành ăn canh không cá.

 

Những buổi chiều bão, gió lớn và mưa ào ạt. Mẹ đã chuẩn bị vài cái bánh đa nóng giòn ủ  trong chăn và một quả dừa già ngậy. Cả nhà trùm chung một chiếc chăn bông vừa ăn vừa nghe radio. Bên ngoài gió rít từng cơn, mưa xối xả hơn nữa...

 

Có lần cô giáo cho làm bài kiểm tra văn “Hãy kể về ngày lễ mà em yêu thích nhất”. Con đã viết cả hai trang dài kể về  những ngày bão của gia đình ta. Con cứ nghĩ đó là ngày lễ, ngày lễ hạnh phúc nhất. Hôm sau cô  giáo đọc cho cả lớp nghe. Các bạn ai ai cũng cười sự ngây ngô của con.

 

Cô bảo:

 

- Bão lũ là những tai họa do thiên nhiên mang xuống. Bão lũ đã để lại cho người dân biết bao thiệt hại, bao mất mát...

 

Cả buổi hôm ấy con ỉu xìu. Để hôm sau mẹ chuẩn bị cho vài cái áo mặc chật quyên góp cho các bạn Miền Trung bị bão. Con hạnh phúc lắm vì đã làm  được một việc tốt, nhưng lòng vẫn cứ chắc chắn rằng: “Ngày bão về là ngày hạnh phúc nhất”.

 

Thời gian thấm thoát trôi, đã qua biết bao mùa bão con không đi bắt cá rô đồng cũng bố. Qua mỗi mùa ấy, bố luôn gọi điện nhắc nhở: “Về bắt cá rô cùng bố. Bố giờ già rồi, không bắt được nhiều nữa...”.

 

Lúc ấy, con lại ứa nước mắt thương. Bàn chân bố đã không còn lành lặn để bấm xuống bùn đất nữa rồi...

 

Với con, món canh cá rô đồng vẫn là tuyệt hảo. Nó  ngọt ngào bởi những nỗ lực của bàn chân bố, của bàn tay mẹ và những giận hờn vô cớ của em.

 

Kim Oanh

Nguồn tin: dantri.com.vn

 Tags: bão, ngày, , ức

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Giấy phép sử dụng NukeViet

Bản dịch tiếng Việt của Giấy phép Công cộng GNU Người dịch&nbsp;Đặng Minh Tuấn <dangtuan@vietkey.net> Đây là bản dịch tiếng Việt không chính thức của Giấy phép Công cộng GNU. Bản dịch này không phải do Tổ chức Phần mềm Tự do ấn hành, và nó không quy định về mặt pháp lý các điều khoản cho các...

Thăm dò ý kiến

Bạn biết gì về NukeViet 4?

Thống kê truy cập
  • Đang truy cập167
  • Máy chủ tìm kiếm16
  • Khách viếng thăm151
  • Hôm nay29,348
  • Tháng hiện tại72,100
  • Tổng lượt truy cập105,225,802
Left-column advertisement
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây